Truyện Tình Dục; Sách Phi Hư Cấu; Sách Sử Địa; Hôn Em, Kỷ Niệm TUỔI NGỌC xuất bản 1974. nguồn: hung-viet.org BOOK COMMENTS. 5.0/7 - 10 ratings. Please make a donation to help us pay for hosting cost and keep this website FREE. DONATE. DONATE A BOOK. Hai người dây dưa với nhau không rõ ràng, thật sự trong lòng đối phương có nhau nhưng lại hành động hoàn toàn ngược nhau. Anh lại dùng cách lừa cô kết hôn với mình nhưng lại không cho cô biết anh là chồng cô.Liệu chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Sáu năm trước. Cô nói: - Đưa một trăm vạn đây, tôi cho anh sướng chán thì thôi! Kinh nghiệm chụp ảnh kỷ niệm ngày cưới. Khi chụp hình kỷ niệm ngày cưới, bạn nên chọn những studio uy tín như Mimosa Wedding. 1 năm, 5 năm, 10 năm, 15 năm, 20 năm, 30 năm… ngày cưới đều là dịp quan trọng. Là dịp mà bạn nên dành nhiều thời gian, công sức để chuẩn bị và Chiều ngày 19/10/2022, tại Viện KSND tỉnh Nghệ An, công đoàn Viện KSND tỉnh tổ chức buổi lễ kỷ niệm 92 năm ngày Thành lập Hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam 20/10/1930 - 20/10/2022 và tổ chức lễ ra mắt Câu lạc bộ Dân vũ Viện KSND tỉnh. Tới dự buổi lễ kỷ niệm có đồng chí Tôn Thiện Phương, Viện trưởng KỶ NIỆM HÔN PHỐI TẠI GIÁO XỨ CHÍ HÒA. 1. Chúa trong thư Thánh Phaolô gởi tín hữu Rôma dạy chúng ta "chớ mắc nợ nhau điều gì ngoài ra Tình thương mến". Tình thương là món nợ không bao giờ trả hết: nợ tình, nợ nghĩa, nợ yêu thương là những món nợ được ghi đậm Trong lễ kỷ niệm này, các đôi vợ chồng sẽ tặng nhau những bông hoa tươi thắm tượng trưng cho tình yêu, lòng chung thuỷ như hoa hồng nhung, hoa hồng đỏ Kỷ niệm 3 năm là đám cưới DA Trong lễ kỷ niệm ngày cưới sau 3 năm hôn nhân, ngoài quà tặng bằng da, các cặp vợ chồng còn tặng nhau những món quà bằng pha lê hoặc kính trong suốt. sFOm7. Ánh mắt của hắn, như một tấm lưới sâu dày đặc, tóm lấy đôi gò má đỏ lừng của nãy cô dê tôi ư?Tần Mộ Sở cảm thấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội. Lấy thẻ phòng của tôi, mới sáng sớm nhân lúc tôi còn ngủ liền lẻn vào phòng tôi, mò vào trong chăn của tôi, động tay động chân của với tôi! Bác sĩ Tần, như vậy không phải là dê sao? Hay là dụ dỗ? ...Càng nói càng quá đáng mà! Tần Mộ Sở đỏ mặt, vùng tay một cái nhưng lại bị hắn giữ chặt nhiên, không vùng ra được, cô chỉ có thể mặc kệ, tự biện hộ cho mình Tôi đến để trả thẻ phòng, sẵn tiện tốt bụng coi anh có đỡ hơn chưa, thấy anh hình như vẫn hơi khó chịu, nên muốn giúp anh một chút! Đúng là không biết tốt xấu, không biết nhìn người tốt. Nếu tôi không biết phân biệt tốt xấu, còn cô là mèo khóc chuột giả từ bi- Lâu Tư Trầm nói xong, nắm chặt tay cô lại, đột nhiên dùng sức, thậm chí không đợi Tần Mộ Sở kịp định thần, người cô đã bị hắn kéo lại, nằm gọn trong vòng tay của còn lại của hắn, như kìm sắt vậy, kẹp chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cô nằm sấp lên người của hắn, không thể động đậy Tối qua bỏ lại người bệnh như tôi, không thèm hỏi han, giờ lại chạy đến đây ra vẻ tốt bụng, không phải giả từ bi chứ là gì?Tần Mộ Sở nằm trong lồng ngực săn chắc của hắn, đôi tay chống cự đặt trên ngực trần của hắn, cảm nhận được sự săn chắc của hắn, lúc đó tự nhiên tim đập nhanh hơn, gò má ửng đỏ, ngay cả hai bên tai cũng tô thêm một lớp đỏ ửng, dáng vẻ lúc đó xinh đẹp động lòng người, chân mày đẹp giữa khuôn mặt đang đỏ đó càng thêm mê người đỏ mặt, dùng lý lẽ để tranh cãi, biện minh cho mình nói Tối qua không tính là tôi bỏ mặc anh đâu nha? Tôi thấy bác sĩ Trình chăm sóc cho anh, nên mới yên tâm rời đi. Có cô ta ở đây, đáng ra anh phải khỏe nhanh hơn chứ! ........ Lâu Tư Trầm không trả lời, ánh mắt sâu thẵm cứ nhìn cô Mộ Sở hoàn toàn không đoán được hàm ý trong mắt của hắn, bị hắn nhìn như vậy càng khiến cô lúng túng hơn, không dám nhìn hắn, chỉ ở trong vòng tay hắn vùng vẫy, thử đứng dậy đi Tôi thấy anh có lẽ đã đỡ nhiều rồi, tôi...đi trước...Cô muốn đứng dậy, nhưng, bàn tay giữ vòng eo của cô, không có ý gì là thả Ai nói tôi đỡ nhiều?Lâu Tư Trầm nhìn vào đôi mắt của cô, tha thiết vài phần, tay còn lại, nắm lấy đôi tay nóng bỏng của cô, đưa lên dưới ngực của Vò nhẹ cho tôi chút đi....Lúc đó, Tần Mộ Sở hoàn toàn nghe được nhịp đập của tim mình, đang thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, nhanh đến nỗi sắp xuyên thủng tim cô luôn, dường như 1 giây sau sẽ thủng tim can, nhảy luôn ra hơi thở lúc đó của cô, dường như đang ở nhiệt độ rất nóng, lướt qua đôi gò má của co, và lồng ngực gợi cảm của hắn...Ánh nhìn của hai người, đang xen lẫn vào nhau, trong không khí nóng ẩm, mang chút hương vị mập mờ, bất giác xâm chiếm hết mọi lý chí của cô, nghe thấy bên dưới, giọng Lâu Tư Trầm hét lên hối thúc Nhanh lên, đau...Thật sự đau sao?Tần Mộ Sở không rõ, ngay cả tâm tư hoài nghi cô còn không có, như ma xui quỷ khiến, nghe theo lời của hắn, nhẹ nhàng giúp hắn mát ngón tay, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dịu dịu dàng dàng, chạm nhẹ vào cơ bắp của hắn, như có hàng ngàn dòng điện chạy không biết, sự nóng ẩm đó, rốt cuộc là mồ hôi của mình, hay là dính mồ hôi trên người của hắn...Lúc đó, Tần Mộ Sở rõ ràng cảm nhận được, Lâu Tư Trầm bên dưới, hít thở nặng nề hơi thở của cô, cũng vậy, hoàn toàn bị rối nhịp!Ngay lúc đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc. Tư Trầm, anh dậy sớm như vậy sao? Cửa còn không đóng, bao tử của anh đỡ hơn chưa? ........ Trời ơi!!!Tần Mộ Sở có cảm giác muốn cắn lưỡi tự tử tại chỗ!Sao lúc nãy cô không tiện tay đóng cửa lại đi? Giờ đâu cần phải ép bản thân đến bước đường cùng thấy tiếng bước chân của Trình Huyên Oánh càng lúc càng gần, theo quán tính của Tần Mộ Sở, cô mở tung chăn của Lâu Tư Trầm ra, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong, thậm chí không đợi Lâu Tư Trầm kịp phản ứng, hai chân cô đã dang ra, nằm sấp lên ngực của hắn, định sẵn tư thế trốn, không dám động ........Lâu Tư Trầm cạn phụ này, lần nào cũng như vậy!Nhưng mà, tư thế chạy trốn lần này, cũng không tệ lắm!Lông mày của Lâu Tư Trầm giãn ra, dựa vào tâm trạng cũng đỡ hơn chút, khóe miệng hình như hiện lên ý cười Huyên Oánh đi vào, liền thấy Lâu Tư Trầm như ta ngẩn người ra, trong lòng vì nụ cười mê người của hắn mà trở nên phơi phới Đến rồi?Khó khăn lắm Lâu Tư Trầm mới chào hỏi cô nhiệt tình như Hình như hôm nay tinh thần của anh không tệ, tâm trạng hình như cũng rất Huyên Oánh cười cười, đến gần Cũng Tư Trầm không có chút gì gọi là giả vờ, khóe môi vẫn giữ ý cười nhẹ, chỉ chỉ ghế sofa đối Mộ Sở nằm trên cơ thể cường tráng của Lâu Tư Trầm, không dám nhúc nhích gì hết, thậm chí thở cũng không dám thở ra, sau khi cô trốn vào đây mới thấy hối hận!Vì cô phát hiện hắn, người đàn ông này chỉ mặc có mỗi cái...quần trong thôi!Không hơn không kém!!Hai người nóng ran, dính lại với nhau, như lửa mà thêm dầu vậy, khó chịu, dày lại tư thế của hai người họ...Gò má nóng ran của Tần Mộ Sở, nằm trên lòng ngực nóng ran mà săn chắc, lúc sau nghe được, nhịp tim đập mạnh của hắn, thình thịch thình thịch’, mãnh liệt đến nỗi như đập thẳng vào tim cô, khiến tim cô không nhijn được cũng loạn nhịp theo, ngay cả hít thở cũng không bụng của cô, đúng là nằm ngay chỗ không nên nằm...Nằm ngay chỗ giữa nhajy cảm của ai đó!!Rất cứng cắn! Sao lại trêu người như nóng!!Tần Mộ Sở hận không thể đào một cái lỗ chôn mình lại!Đây có thể tính là lấy đá tự đập chân mình không?Cô nín thở, như một con tằm vậy, rất khó khăn, từng chút, từng chút tiến lên trên, nhẹ nhàng cử động cơ thể mềm mại của mình, cố tình giữ khoảng cách an toàn với quả...Cách một lớp chăn dày cộm, một lực bàn tay mạnh mẽ choàng lấy đôi vai đang vươn lên của cô mà ấn chính xác, khiến cô...Ấn cô xuống, chỗ đang vươn cao như đỉnh núi!!Chết tiệt-Nhưng mà, cô không thể cử động thêm chút nào! Cũng không dám cử động! Càng không dám mở miệng phản có thể mặc kệ những giọt mồ hôi, chảy ròng ròng xuống dưới, khiến cho lồng ngực của hắn, ướt đẫm tiếp xúc nóng ran chết tiệt này, khiến cho tiếng lòng nhạy cảm của cô, không kiềm được mà rung động...Hít thở, càng thấy rối loạn hơn cùng, Mộ Sở vừa xấu hổ vừa tức giận, bèn há miệng ra cắn thật mạnh vào lồng ngực của hắn, thể hiện sự kháng cự của Hí-Lâu Tư Trầm đau đến nỗi hét nhẹ một đi vào trong chăn, tức giận nhéo lấy gò má trắng mịn của nhỏ này, chắc là dùng hết sức mình cắn hắn Huyên Oánh nghe thấy tiếng kêu đau của hắn, cứ tưởng là lại đau bao tử nữa, cô ta vội đứng dậy, lo lắng hỏi Có phải lại đau bao tử không? Hay là, em giúp anh xoa bóp nhé!Tần Mộ Sở nghe xong lời đó, bị dọa đến nỗi buông hắn ra, rụt đầu mình lại, trốn vào trong lòng hắn, không dám động đậy đúng là nhút nhát vậy đó!- Không cần đâu, đã hết đau Tư Trầm từ chối ý tốt của Trình Huyên Thật sao?Trình Huyên Oánh nửa tin nửa Đúng Tư Trầm khẳng dáng vẻ tinh táo khỏe khoắn của hắn, Trình Huyến Oánh cũng thấy nhẹ lòng Hay là, em đi mua đồ ăn sáng cho anh nhé!Trình Huyên Oánh nói xong, liền đi ra Sở ở trong chăn nghe thấy, liền cảm thấy có một tia hy vọng, nhưng không ngờ, một giây sau, hi vọng của cô đã bị ai đó dập Không cần Tư Trầm từ chối cô ta lần Không cần phiền phức như vậy, lát nửa tôi tỉnh dậy tự đi ăn là được Mộ Sở nghe thấy lời đó, ở trong chăn liền nhéo liên tục vào người người ta đi mua đồ ăn sáng phải tốt hơn không! Cô có thể nhân cơ hội này đi ra ngoài, nhưng cuối cùng, người này lại đi từ chối!!Lâu Tư Trầm biết sự tức giận của cô đến từ đâu, là do hắn cố ý đấy, hắn lại mở miệng nói với Trình Huyên Oánh. Cô ngồi thêm chút nữa đi! ........ Tần Mộ Sở thiếu điều muốn cắn chết hắn!!Ở dưới chăn, gương mặt đang đỏ bỗng chốc đen lại, nhưng mà, cô không dám lên tiếng chống cự!Trình Huyên Oánh tưởng thật lại ngồi đó tiếp. Tư Trầm, buooit họp nghiên cứu và thảo luận chiều này, anh có thể chịu được chứ? Được, sức khỏe chỉ là chuyện nhỏ thôi! Người nào làm bác sĩ, mà không bị đau bao tử? Chuyện nhỏ? Đau đến như vậy, mà là chuyện nhỏ?Tần Mộ Sở không kiềm được liền chửi thầm hắn trong lòng! Rõ ràng biết bản thân mình bao tử không tốt, lại không ăn uống đúng giờ, thậm chí thuốc cũng không thèm đem theo phòng hờ, có phải hắn đã biết trước Trình Huyên Oánh sẽ chuẩn bị thay cho hắn?Chắc đó cũng là sự khác biệt giữa người độc thân với người có bồ!Tần Mộ Sở mỉa mai suy nghĩ trong Anh đó! Không biết chăm sóc cho bản thân gì hết, vậy mà anh cũng làm bác sĩ được nữa! Xem ra sau này anh đi công tác, em sẽ thay anh chuẩn bị trước thuốc mới nhiên không sai...- Không cần!Lâu Tư Trầm cười nhẹ từ chối ý tốt của Trình Huyên tay, ở dưới chăn, một lần rồi lại một lần trêu đùa với vành tai của Tần Mộ Sở, ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng vuốt ve Mộ Sở cảm thấy mỗi lần hắn vuốt ve, giống như đang trêu ghẹo con tim của cô vậy, khiến cho tim cô đập thình thịch thình thịch’.Gò má nóng ên, hơi thở đứt quãng...Trong lòng, tê tê dại dại, đúng là biết cách dày vò người nhiên lại nghe người đàn ông ở bên ngoài, chứa đầy hàm ý nói thêm một câu Lần sau sẽ có người thay tôi chuẩn bị trước. ........ Trong lòng Tần Mộ Sở trở nên hồi hộp, tim đập mãnh liệt hơn vài cô lại có ảo giác, hình như người mà hắn đang nhắc đến, là ám chỉ cô Tần Mộ Sở vậy?Tần Mộ Sở đỏ mặt, đưa tay muốn hất đi ngón tay đang trêu ghẹo của hắn, nhưng làm thế nào cũng không hết được, mỗi lần cô đẩy, ngón tay hắn lại mặt dày đi ra chỗ giống như đang trêu ghẹo tới nghiện cùng, Tần Mộ Sở chỉ có thể mặc chỉ vì những hành động nhỏ của hắn, lại loạn nhịp nữa...Ngón tay nóng ấm của hắn, tham lam vuốt nhẹ vành tay mịn màng của cô, hành động dây dưa này, khiến Tần Mộ Sở có ảo giác hắn như đang bóp lấy tim mình vậy, toàn thân tê tê dại dại, không ngừng rùng mình... Sau khi nói chuyện xong với mẹ, Diên Vĩ liền đi vào phòng phiền muộn ngã mình xuống giường, vui đầu thật sâu vào trong gối, đầu óc cô cứ ngây ngốc nghĩ đến những lời nói kia của mẹ, nhưng mặt khác, khuôn mặt đẹp trai kia của Cố Cẩn Ngôn lại thỉnh thoảng xuất hiện lên trong đầu cô, khiến cho cô mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập rộn ràng...Cô rốt cuộc vẫn là Diên Vĩ kém cỏi của trước đây! Chẳng qua chỉ là một ánh mắt, một câu nói của anh liền có thể làm cho lòng cô gợn Vĩ trở mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa, rồi ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, giống như không làm cái gì, nhưng cô hiểu lòng mình hơn bất cứ ai, cô... đang chờ điện thoại!Chờ điện thoại của Cố Cẩn Ngôn!! Vừa nãy anh có nói sẽ gọi điện thoại cho mình!Trong danh bạ cô không có số điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, thậm chí cô còn không biết trong ba năm nay Cố Cẩn Ngôn có đổi số điện thoại hay là, Diên Vĩ cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ anh gọi, giống như ba năm trước đây, ngu ngốc chờ anh liên lạc với cảm giác lo được lo mất kia, lại tới nữa rồi!!Vẫn giống như trước đây, mặc dù lo lắng nhưng lại không khỏi mang theo một chút vui mừng, khiến cho trái tim bất an của cô nảy lên không tiết tấu "Bịch bịch bịch ——"..........Cố Cẩn Ngôn trở về biệt thự, cơn mưa bên ngoài thực sự quá lớn khiến anh chỉ đi có vài bước mà toàn thân đã ướt Cậu chủ, tại sao cậu không dùng ô! Cậu xem, ướt hết cả người rồi, cậu cứ không biết chăm sóc bản thân như thế này, sớm muộn gì cũng bị cảm cho mà Cẩn Ngôn cởi giày ở trước cửa, chị Lý lại đứng một bên than phiền, lại vừa cầm khăn bông lau người cho Cẩn Ngôn không để ý đến những lời càm ràm của chị Lý, lấy điện thoại ra, không do dự bấm vào phím gọi nhanh số 1, điện thoại liền thực hiện cuộc gọi 1 này, trước giờ đều là vị trí dành riêng cho Diên năm trước hay ba năm sau vẫn đều như vậy!Mà anh làm sao có được số điện thoại mới của cô? Đương nhiên là anh âm thầm lấy từ điện thoại của chị Cậu chủ, cậu nên tranh thủ thời gian đi thay đồ đi!Chị Lý thúc giục Ừm!Cố Cẩn Ngôn thuận miệng lên tiếng, sải bước chân dài đi lên thoại đã vang lên một lúc lâu, đầu kia vẫn không ai nghe Cẩn Ngôn nhíu mày, chần chừ có nên gọi một cuộc nữa hay không, nhưng cuối cùng, anh vẫn không gọi nữa!Nghĩ đến lúc này, cô nhất định đã đi ngủ rồi, mình không được quấy rầy nên, Cố Cẩn Ngôn đã nhắn tin cho cô bé kia, báo mình đã về nhà an toàn."Tôi về rồi" ba chữ tuy ít mà ý nhiều, anh chỉ nhắn như vậy rồi gửi thiệt thòi cho Cố Cẩn Ngôn cầm điện thoại chờ cả buổi tối!Diên Vĩ thì sao? Cả ngày mệt mỏi, trong tay còn nắm điện thoại thật chặt, nhưng đã sớm nặng nề nằm xuống giường rồi ngủ thiếp lẽ bởi vì ngủ quá sâu, thậm chí điện thoại vang lên cô cũng không thể nghe thấy, cho đến hôm sau tỉnh lại, cô mới phát hiện cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, cùng với một tin nhắn ngắn đến nỗi không thể xem là một tin nhắn lập tức cảm thấy chán cô dần trở lại bình thường một cách rất nhanh chóng, giữa cô và Cố Cẩn Ngôn vốn dĩ cũng không phải là mối quan hệ bình thường như người yêu, nhưng lại không phải là người yêu, bởi vì mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ giới hạn ở việc lên giường với nhau mà thôi!Nói trắng ra là, nếu xác nhận vị trí cho bản thân mình, cô chính là... bạn giường của Cố Cẩn khái là chỉ có thế thôi!!.......Kể từ sau đêm đó, Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn cũng không liên lạc gì lại, Đuôi Nhỏ như lấy lại được sức sống như trước đây, cả ngày tung tăng trong ngôi biệt thự, không ngừng chạy qua chạy Cẩn Ngôn thì sao? Những ngày này, dường như anh nhìn cái gì cũng đều cảm thấy có chút vừa mắt, ngay cả Đuôi Nhỏ trước đây anh còn thấy vô cùng xấu xí, lúc này đây lại thấy nó có chút "đẹp trai", đến mức, trong thời gian rảnh rỗi, anh thậm chí có thể chơi đùa cùng nó một biệt chị Lý còn mua cho nó một bộ đồng phục nhỏ kiểu Captain America mặc vào cho nó, thật sự lộ ra sự hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khá giống Trư Bát Giới!Ngày hôm đó, tại bữa cơm hàng tuần của gia đình, sau bữa cơm tối, mẹ Cố kéo con trai qua một bên bắt đầu bàn bạc về chuyện hệ trọng của cuộc đời Cẩn Ngôn, con nói thật một câu với mẹ đi, chuyện của con với Đuôi Nhỏ rốt cuộc là như thế nào?Kỳ thật, những lời này, mẹ Cố đã sớm muốn hỏi, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích từ lần trước lúc mình bắt gặp nó và Diên Vĩ trong phòng làm việc, tên này liền không về nhà, dường như đã đoán ra được là mình sẽ nhiên, Cố Cẩn Ngôn giả bộ ngu- Mẹ, chuyện gì cơ ạ?Anh lười biếng khẽ nghiêng người trên ghế sô pha, làm bộ không hiểu cho lắm mà nhìn mẹ mình. Con đừng có giả ngu trước mặt mẹ! Mẹ anh dù đã có tuổi, nhưng không đến mức mù cả mắt, lần trước chính mẹ tận mắt nhìn hai đứa ở ghế sa lông kia làm chuyện gì... Con còn nói với mẹ là không có chuyện gì? ...Mẹ, mẹ khẳng định là mình không bị hoa mắt đấy chứ? Cố Cẩn Ngôn cũng không định nói với mẹ mình chuyện Anh, cái tên này, lại dám mở to mắt nói mẹ anh bịa đặt!! Nhất định là thiếu dạy dỗ rồi!!Mẹ Cố không chút khách khí đập vào trên trán con trai mình, tức giận quát Rốt cuộc là con có định chịu trách nhiệm với nó không?! Mẹ! Chuyện lúc đó mẹ cũng thấy mà, mẹ không nghe người ta nói không cần con phải chịu trách nhiệm sao? Nói đến chuyện này, Cố Cẩn Ngôn còn có chút tức giận- Mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa! Con với Diên Vĩ... nói trắng ra là quan hệ không cần phải chịu trách nhiệm! Chưa bao giờ thật lòng cả, con nói như vậy, mẹ có hiểu không?Chuyện này đúng là không phải Cố Cẩn Ngôn anh không muốn chịu trách nhiệm, mà là Tần Diên Vĩ cô cũng không hề muốn anh chịu trách nhiệm!Thực ra trong lòng hai người họ hiểu rõ hơn ai hết, quan hệ giữa bọn họ, vốn dĩ không khác gì một trò chơi nam nữ mập mờ, từ trước đến nay chưa bao giờ đi cùng ba chữ "chịu trách nhiệm"!Những lời này của Cố Cẩn Ngôn, cũng không đơn giản là nói cho mẹ mình nghe, mà thực ra là đang muốn nói với chính mình, lúc Tần Diên Vĩ không xem quan hệ giữa hai người ra gì, anh không thể cứ thế mù quáng mà sa vào đó được!Chỉ là, không nghĩ tới, lúc Cố Cẩn Ngôn nói những lời này, một người đang đứng ngoài cửa cũng đã nghe kia không phải là ai khác, mà chính là nhân vật nữ chính trong câu nói của anh, Diên Vĩ!- ...Đuôi Nhỏ?Mẹ Cố phát hiện Diên Vĩ đang đứng trước mặt của cô có chút trắng bệch, đương nhiên là những lời vừa rồi của Cố Cẩn Ngôn cô đã nghe thấy Cố cảm thấy cực kì xấu hổ, vội vàng đứng dậy, đi ra cửa đón cô vào Nào nào nào, mau vào đi! Con biết Cẩn Ngôn về sao? Không phải, bác Cố, con tới mang cho bác chút hoa quả. Diên Vĩ khẽ mỉm cười, từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt trắng bệch lúc nãy đã lấy lại sự hồng hào, không nhìn ra chút dấu vết của sự tổn thương này trong tay cô còn xách theo một giỏ hoa quả- Bà nội con bảo con mang tới, những hoa quả này đều là do một chú họ hàng xa đi nước ngoài về biếu tặng, bà nội thấy rất ngon nên bảo con mang qua cho bác thử một chút!Thôi được! Diên Vĩ thừa nhận, là cô biết Cố Cẩn Ngôn trở về, cho nên mới xung phong mang hoa quả tới nhà anh, chỉ là không nghĩ tới, lúc đến lại nghe phải những lời lạnh lùng ra, trong lòng Cố Cẩn Ngôn nghĩ về quan hệ giữa họn họ là như ra, cô cũng sớm đã đoán ra, không phải cô luôn cho là như vậy sao? Nhưng mà, khi nghe được những lời kia của anh, trong lòng Diên Vĩ vẫn giống như bị một thứ sắc bén đâm nữa, lại rất đau, chỉ là cô cố chấp không để cho bản thân biểu hiện ra ngoài mà thôi!Cố Cẩn Ngôn đương nhiên không ngờ tới Diên Vĩ sẽ đến vào lúc này, anh âm trầm liếc nhìn cô một chút, không thấy trên mặt cô có chút biểu hiện nào khác thường, anh không khỏi nhíu Diên Vĩ, những lời lúc nãy của Cẩn Ngôn...Trong lúc nhất thời, mẹ Cố cũng không biết nên làm như thế nào để làm dịu mỗi quan hệ giữa hai người họ, chỉ có thể cười làm lành nói- Nó nói càn thôi, con tuyệt đối đừng để trong lòng!Diên Vĩ vẫn chỉ cười như cũ, trên mặt dường như không có chút nào là không vui, cô lơ đễnh nói- Bác yên tâm, con cũng không để ý, bởi vì vừa hay...Diên Vĩ nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn, kiêu ngạo nhấc khóe môi- Vừa hay, tôi cũng cùng một ý với chú! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, kiểu sống chung như vậy cũng vui vẻ, thoải mái, đúng không?Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cẩn Ngôn, bởi vì câu nói của Diên Vĩ mà lập tức u ám trong phút Vĩ vẫn cười, nói với mẹ Cố Bác Cố, con còn có việc, con đi trước đây! Đuôi Nhỏ, con vừa mới đến mà! Ngồi một chút đi! Bác sẽ đi cắt hoa quả cho con! Không cần đâu ạ, con cũng đã ăn rồi, chào bác ạ! Diên Vĩ nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi nhà họ Vĩ vừa mới bước chân rời khỏi, mẹ Cố không nhịn được dạy bảo con trai mình- Hai người các con rốt cuộc là có chuyện gì hả? Cái gì gọi là chơi đùa mà thôi? Hả? Đều đã là người lớn cả rồi, mà tại sao đứa nào cũng chưa chín chắn thế này! Còn con nữa, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Chơi còn chưa đủ sao? Hả? Hơn nữa, Diên Vĩ là người phụ nữ để con có thể tùy tiện chơi đùa sao? Con không sợ có lỗi với Mộ Sở sao?Cố Cẩn Ngôn không thèm để ý đến lời trách mắng của mẹ mình, đứng dậy, cầm lấy áo khoác, chuẩn bị Mới nói con có hai câu, con đã đi rồi! Chẳng lẽ mẹ mắng sai sao?Mẹ Cố có chút không Cẩn Ngôn xoay người, bất đắc dĩ nhìn mẹ mình- Mẹ, người bị chơi hiện tại không phải là con gái cưng của nhà họ Lâu kia, mà là con trai của mẹ! Mẹ rõ chưa?Cố Cẩn Ngôn quả thật luôn cảm thấy mình bị người phụ nữ này chơi đùa! Anh suốt ngày vì cô bé này mà mất hồn mất vía, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ làm như thế nào để có được cô, trói cô ở bên cạnh mình! Nhưng cô thì sao? Nên đính hôn thì liền đính hôn, nên chụp ảnh cưới thì liền đi chụp ảnh cưới, anh thì vì mối quan hệ giữa cô và Trần Sở Mặc bận rộn quên cả trời đất! - Lại đây...Lâu Tư Trầm vỗ chỗ trống bên giường mình, ý bảo Tần Mộ Sở đến Mộ Sở cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng ngồi xuống rồi hỏi- Thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao?Nói đoạn, cô lại duỗi tay sờ trán hắn Anh sốt vì nhiễm trùng vết thương à? Cô hỏi nhiều quá! Bảo tôi trả lời câu nào trước đây? Lâu Tư Trầm bỏ tay Tần Mộ Sở xuống, cầm trong bàn tay to rộng của mình rồi Trả lời hết Mộ Sở mặc cho hắn nắm lấy tay mình, không giãy dụa, cũng không rút ra Bác sĩ bảo thế nào? Không đáng ngại. Vết thương có nhiễm trùng không? Hơi hơi. ... Thế nghĩa là có nhiễm trùng rồi!Tần Mộ Sở cau chặt đôi mày thanh tú, cắn môi dưới, nhìn hắn đầy lo lắng Vết thương đau lắm đúng không? Đau lắm, đau đến mức phải có người lên giường hầu hạ rồi. Tần Mộ Sở lườm hắn- Ăn nói hẳn hoi!Lâu Tư Trầm xốc chăn xuống giường Vào phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ra đây cho tôi. ... Anh không nằm nữa à? Đói rồi, đi ăn cơm trước. Ừ nhỉ! Tần Mộ Sở vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra Ở ngoài gửi nhiều đồ ăn vào đây lắm, hơn nữa hình như đều là do đầu bếp nhà hàng Michelin nấu thì phải! Chủ nhiệm Lâu à, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh thích ở khách sạn mà không chịu về nhà rồi, ngày nào cũng sống sung sướng, cơm đến há mồm, áo đến giơ tay thế này thì tôi cũng muốn ở khách sạn luôn! Thế thì đến đây. Lâu Tư Trầm tựa vào cửa phòng thay đồ rồi ...Tần Mộ Sở phát giác ra mình lại tự lấy đá đập chân chuyển đề tài một cách cứng ngắc- Ban nãy nhìn mấy bác sĩ ở ngoài mà tôi phát hoảng luôn. Họ là các bác sĩ hàng đầu trên thế giới đó! Chậc chậc, đáng lẽ ban nãy tôi phải lấy điện thoại quay lại cảnh tượng rầm rộ ấy mới đúng, mời nhiều bác sĩ nổi tiếng tập trung lại một chỗ như vậy vất vả biết chừng nào chứ!Cùng lúc ấy, Tần Mộ Sở cũng nhận ra sự chênh lệch giữa cô và người đàn ông người trên trời, một người dưới Mộ Sở vừa chọn đồ cho Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa, vừa nói với hắn- Sao tôi lại cảm thấy anh không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?Lâu Tư Trầm nhướn mày, đáy mắt toát lên ánh nhìn sâu xa- Ý gì thế?Tần Mộ Sở suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu- Không nói rõ ra chỉ thấy người đàn ông trước mặt này toát ra hơi thở thần bí mà cô chẳng thể nhìn rõ mà hắn thật sự chỉ là con trai lớn của họ Lâu, thì vì sao hắn lại có thể triệu tập được tất cả những bác sĩ nổi danh vào bậc nhất như thế? Bình thường bọn họ đều rất kiêu ngạo, muốn mời được một người đã khó lắm rồi, huống hồ là cả một nhóm đến phục vụ hắn ta?Hơn nữa, bọn họ vô cùng cung kính với Lâu Tư Trầm, hiển nhiên đó không phải là thái độ mà các bác sĩ được thuê về nên có, mà là sự cung kính tự nhiên phát ra từ chính nội tâm họ!Vết thương trên người hắn còn là do súng gây ra...Tần Mộ Sở cảm thấy càng ngày mình càng không nhìn thấu được người đàn ông trước thực sự chỉ đơn giản như những gì mình biết thôi ư?Tần Mộ Sở chọn cho hắn mộ chiếc áo sơ mi trắng sọc xám và một chiếc quần Tây đen Được không? Tùy cô! Lâu Tư Trầm dễ tính một cách bất Thế cứ mặc vậy đưa quần áo cho Tư Trầm không nhận- Tôi là người bị thương đấy, cô mặc cho tôi Mộ Sở quẫn bách đến mức đỏ bừng cả mặt- Đừng quậy nữa, anh bị thương ở ngực chứ tay chân có sao đâu!Nói đoạn, Tần Mộ Sở nhét quần áo vào tay hắn rồi giận dữ lườm hắn một cái- Tôi tắm cho anh là quá lắm rồi, đừng có mà được voi đòi Tư Trầm bật cười, nhận lấy quần áo rồi nói đầy tà tứ- Được, cô tắm cho tôi là được, còn quần áo để tôi tự Tư Trầm vừa nói vừa mặc áo sơ Mộ Sở lườm hắn, hờn dỗi Tôi đi ăn sáng đây! Anh rửa mặt xong thì đi ăn đi không nguội. Ừ. Lâu Tư Trầm vừa cài cúc áo vừa Tần Mộ Sở đi ra khỏi phòng ngủ thì đoàn bác sĩ đông đảo đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình thư kí Chào cô kí Lâm chào Chào cô, thư kí Lâm, sáng sớm đã làm phiền cô Mộ Sở nghĩ may mà Lâu Tư Trầm có một thư kí đáng tin, chứ nếu không cô không biết phải làm thế nào Không sao, đây đều là việc mà tôi phải làm đoạn, thư kí Lâm đưa cho cô một tờ danh sách Cô Tần, đây là đơn thuốc của ngài Lâu và một số điều cần chú ý, bình thường làm phiền cô nhắc nhở ngài ấy giúp tôi nhé. Được, tôi sẽ nhắc anh ta uống thuốc đúng giờ. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước. Thư kí Lâm không muốn ở đây làm cái bóng đèn giữa hai người họ đâu. Vâng, cô cứ đi làm việc của cô đi! Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé. Thư kí Lâm rời vừa đi thì Lâu Tư Trầm cũng đã mặc xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng Mộ Sở không thể không thừa nhận rằng, hắn là người đàn ông mặc sơ mi và quần Tây đẹp nhất, phong cách nhất mà cô từng dù lúc này hắn không thắt caravat, mấy cúc áo sơ mi từ cổ xuống cũng không chịu cài, thế nhưng ăn mặc như thế cũng chẳng làm giảm đi mảy may khí chất ngạo mạn toát ra từ người hắn. Dường như hắn đến cùng ánh sáng rực rỡ, khiến cho Tần Mộ Sở chẳng thể nào rời mắt kể là dáng người, diện mạo hay khí chất, người đàn ông này đều rất gợi tình!Khó trách sao năm đó cô lại bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn chẳng thể lấy lại cả thân thể và trái tim Nhìn gì thế?Lâu Tư Trầm đã đến gần cô từ bao Hả?Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần lại, cô ngượng quá, vội quay đi- Không gì, ăn cơm thôi!Cô quay người đi vào phòng Tư Trầm rảo bước đuổi Mộ Sở mở món ăn được giữ ấm, vừa thấy đồ ăn được đựng trong khay bạc thì không khỏi thốt lên kinh ngạc- Bữa sáng này quá xa xỉ rồi!Mỗi món không nhiều lắm nhưng chủng loại lại cực kì đa dạng, có nhiều món mà Tần Mộ Sở còn chưa thấy bao giờ, chẳng trách cô cứ như nhà quê ra Thích thì ăn nhiều chút Tư Trầm ngồi xuống bên như hắn không có hứng lắm với bữa sáng đa dạng trước mặt. Hắn không ăn vội, mà cầm tờ báo sáng thư kí Lâm chuẩn bị cho mình rồi chăm chú lật Mộ Sở hơi bất mãn. Cô nhíu mày, gõ dao nĩa lên bàn ăn, nhắc hắn- Ngài Lâu, đừng vừa ăn vừa đọc, dạ dày anh đã không tốt rồi, giờ mà không chăm sóc nó tử tế thì nó sẽ biểu tình cho anh xem!Nói đoạn, cô dùng nĩa xiên một miếng điểm tâm nhỏ, đặt vào đĩa ăn của hắn- Ăn cơm xong rồi xem tiếp, được không?Lâu Tư Trầm ngước mắt lên khỏi tờ báo rồi nhìn Tần Mộ Sở ở đối diện Sao lúc trước tôi không nhìn ra cô lắm chuyện như thế nhỉ? ... Ý là bây giờ anh kì thị tôi chứ gì?Tần Mộ Sở bực mình cắn cái dĩa trong tay rồi liếc nhìn hắn đầy căm giận- Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!Chẳng phải cô muốn tốt cho hắn hay sao hả?- Nếu anh thấy tôi phiền quá thì tí nữa ăn cơm xong tôi sẽ đi Mộ Sở nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng làm cho hai má phồng Tư Trầm liếc cô mà buồn cười. Sau đó hắn thả tờ báo xuống, cầm lấy dao nĩa- Hài lòng chưa?Tần Mộ Sở cười tươi roi còn tạm được!Bao nhiêu buồn bã trong lòng Tần Mộ Sở tan thành mây khói, ăn cái gì cũng thấy ngon hơn. Cô vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa khen không ngừng nghỉ- Đầu bếp Michelin đúng là đẳng cấp, cái gì vào tay họ cũng thành sơn hào hải vị cả. Cái bánh ngọt này cũng thế này, ăn ngon quá là ngon!Lâu Tư Trầm nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô, nét dịu dàng đong đầy trong ánh Mộ Sở thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì không ăn nữa, cô bỗng thấy hơi thẹn thùng Anh nhìn tôi mãi thế làm gì? Lần đầu thấy phụ nữ ăn uống xấu nết như cô, lạ mắt ấy mà. Lâu Tư Trầm đáp, mắt đượm ý ...Tần Mộ Sở lườm hắn- Anh không móc mỉa tôi mấy câu thì khó ở lắm phải không?Lâu Tư Trầm nhếch lông mày, không nói gì thò tay về phía Tần Mộ Sở!Tần Mộ Sở hoảng hốt né ra sau theo bản năng rồi nhìn hắn với vẻ đầy nghi tay của Lâu Tư Trầm vươn phải khoảng không, hắn cau mày, nét không vui hiện rõ trên vẻ mặt- Đừng động Mộ Sở bèn ngồi im ngoan ngoãn, không dám động đậy hắn vươn tới, ngón tay lạnh lẽo vuốt lên miệng cô rồi xoa mấy Mộ Sở giật Tư Trầm híp mắt liếc cô ra chiều ghét bỏ Ăn bánh ngọt mà mồm toàn vụn bánh! Tần Mộ Sở, cô là phụ nữ đấy! ... Rõ ràng ngón tay hắn lạnh ngắt, thế mà Tần Mộ Sở lại thấy khóe miệng mình nóng rực lên như phải vội vàng lau miệng rồi nói với vẻ luống cuống Thì vì bánh ngon quá mà! Nếu thích thì tôi bảo họ ngày nào cũng làm cho cô ăn. -... Thôi vội vàng xua tay từ Sao?Lâu Tư Trầm cau Mộ Sở cắn cái nĩa trên tay rồi nói với vẻ vô tội- Anh đừng có làm tôi quen với cuộc sống xa hoa lãng phí này, tôi ăn cơm rau dưa quen rồi...Đôi mày hoàn mỹ của Lâu Tư Trầm cau lại thành một chữ “xuyên” Tần Mộ Sở, cô sợ tôi đột ngột xông vào cuộc sống của cô à? Hả? Gì cơ? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả. Tần Mộ Sở chột dạ, giả dám nhìn hắn thêm cái vì... lời hắn nói đâm trúng tim đen của sợ lắm! Sợ hắn sẽ xông vào cuộc đời mình lần nữa, và càng sợ hơn rằng cô sẽ quen với cuộc sống có hắn cạnh bên! Chương 1Sáu năm về Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế?Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi Mộ Sở mỉm cười- Đúng vậy!- Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý!Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang- Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng!- …Cô bạn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Tần Mộ Sở nói thế cũng thẳng thắn quá rồi. - Ôm được một trăm vạn rồi, đương nhiên cũng đến lúc bái bai nói câu này, vẻ mặt của Tần Mộ Sở tươi rói như hoa, thoạt trông hả hê vô bạn kia đang muốn nói thêm, nhưng vừa định mở lời thì đột nhiên nghẹn họng- Đàn anh… đàn anh Lâu…Lâu Tư Trầm lẳng lặng đứng phía đối diện, bóng dáng cao lớn mà cô đơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn thở của Tần Mộ Sở hơi nghẹn lại, và cánh tay ôm cuốn sách bỗng siết chặt ra cô đã nhìn thấy hắn ở phía đó từ những lời vừa nói ra, cũng là cô cố ý để cho hắn nghe Mộ Sở ơi, mình có việc bận mất rồi, mình đi trước nhé…Bạn học vội tìm cớ đánh bài Tư Trầm cất bước đi tới gần tim cô đau thắt lại theo từng bước chân của đến khi…Cái bóng cao lớn của người đàn ông kia bao phủ cả người hương thơm ngát đặc biệt trên người hắn xâm lấn hơi thở của cô. Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy sống mũi cay sè và lệ nóng suýt nữa trào lên khóe mi, may mà cô ép mình nén Lặp lại những lời em vừa nói cho tôi nghe!Giọng nói khàn khàn của hắn thoạt nghe vô cùng bình thản, thế nhưng ai hiểu hắn thì đều biết sự bình thản ấy chỉ là khúc dạo đầu trước khi bão nổi mà thôi!Tần Mộ Sở thở dồn lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào hắn- Tôi chủ động tìm mẹ anh để đòi một trăm vạn kia đấy! Còn nữa, từ trước tới giờ tôi chỉ yêu một mình Cố Cẩn Ngôn. Quan hệ giữa chúng ta kết thúc rồi, hết rồi… ưm ưm ưm…Tần Mộ Sở còn chưa nói xong thì môi cô đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông kia phủ như một con thú hoang đang phát cuồng, một tay ấn cô áp sát bức tường sau lưng, một tay nâng cằm cô lên rồi công thành chiếm đất trên răng môi cô một cách cực kì bá đạo. Hắn cướp đoạt hương thơm đặc biệt thuộc về riêng mình cô, hắn xâm chiếm hoàn toàn từng hơi thở của cô…- Ưm… ưm…Tần Mộ Sở vùng vẫy, giãy dụa, đẩy hắn Tư Trầm, đủ rồi! Buông tôi ra!Đủ hay không đủ, từ trước tới giờ không phải do em quyết định!Thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm đè nặng cơ thể mềm mại của cô. Hắn bễ nghễ nhìn cô từ trên cao, đáy mắt kìm nén lửa giận bừng bừng- Lúc trước, khi trăm phương ngàn kế quấn lấy tôi, đáng ra em phải biết em chưa từng có quyền quyết định lúc nào thì chúng ta chấm dứt!Nói xong, Lâu Tư Trầm suồng sã luồn tay vào trong áo cô!Hắn đang cố ý!!Hắn đau khổ vì cô, hắn nổi giận vì cô, thậm chí hắn còn muốn bóp nát cô trong tay mình!- Đừng làm thế!!Tần Mộ Sở hô lên rồi hoảng hốt nắm lấy bàn tay đang tác loạnLâu Tư Trầm! Anh là đồ khốn…Đồ khốn? So độ khốn nạn, Lâu Tư Trầm tôi mặc cảm với em!Bàn tay ngang ngược càng thêm sỗ sàng trong thân thể cô, và cơn giận của hắn khiến cho động tác trên tay mạnh bạo hơn nhiều. Tần Mộ Sở thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng lênĐược, anh muốn lên giường với tôi đến thế thì được thôi! Một trăm vạn! Đưa cho tôi một trăm vạn nữa, tôi cho anh sờ chán thì thôi! Ngủ chán thì thôi! Anh có muốn không?!…Bàn tay đang làm loạn trên người Tần Mộ Sở chợt dừng ngón tay bỗng chốc lạnh tựa tuyết Mộ Sở rùng mình…Lâu Tư Trầm rút tay ra khỏi người cô, động tác cứng đờ. Sau đó, giọng nói khàn khàn của hắn lại vang lên lạnh lẽo- Tần Mộ Sở, chúng ta hết thật rồi!Nói đoạn, hắn đẩy cô ra đầy chán ghét, thế rồi quay người, hờ hững bỏ quay đầu lại!Cuối cùng, vẫn là chính hắn đặt dấu chấm tròn cho quan hệ giữa hai người Mộ Sở ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy cái bụng đang đau râm ran, sắc mặt tái nhợt dưới của cô, máu râm rỉ chảy… Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...

niệm niệm hôn tình